Em có chồng rồi,
em có đôi
Còn tôi
cánh nhằn lần phương trời
Chúng mình đã lỡ câu chung thuy
Một buổi tàu phùng
lệ đắng môi
Đừng khóc nữa em ơi cho đất trời thêm ưu dụ
Có thương nhau mai mô cùng chiều liền
Nhất
nhớ làm chi câu má tựa dái kì
Mà ông thần trúng chạy để lại bây giờ một giấc tích dài
Mắt em sầu chi lệ ướp bờ mi Môi anh khô bời nắng gió
sông hồ
Tôi thấy là đành tặng một giấc mơ bởi
chuyện ngày xưa Bây giờ là chỉ trắng mơ
Em là thiếu phụ nữa dần xuống thâm
Tôi là kẻ lang thang với cuộc sống phê phiêu bồng
Trời đất khiến xuôi không nán vãn nán chồng
Tình đổi mới tưởng đâu bành dựng lắm
Ai có ngàn sông gió gặm tràn giang
Quay mặt đi mà quế mắt sưng rưng Trời xa lệ
hay mắt tôi nhòa đổ lệ
Bối mới gặp nhau đã lo thầm đình số thế mà bây giờ duyên ở cùng
nghĩa tan em
Thôi hết rồi tiếng ai tiếng ân Còn chỉ nữa ba tình mà nghĩa
Đời xuôi ngược phân chia hai lối rẽ
Cuộc tàu phùng hết mong vẫn còn mơ
Trên bến cầu lão lách chơ dơ Do lướt thước
như buôn lời
nhắn nhu
Ta dòng tâm sự của một chàng trai đã nặng số ba đào
Đàng chiều nái nghe nghen khúc ly tàu
Ai quan lòng một chuyện buồn ngăn khách
Tặng em mấy tiếng tờ đồng Dù chẳng giỡn chồng cũng là nợ ba xuân