Ơi, cô bảy, cô ba, cô thà, cô thiệt gì đó ơi!
Làm ơn chậm chậm cho tôi nhắn vài câu với!
Ở đây chỉ có cô tư,
cô tám,
cũng chết cô trơn thôi à!
Không có các cô mà anh gọi đâu!
Thôi, tụi em đi ngay anh ngọt!
Ơi, khoan khoan! Chờ tôi với cô gì đó ơi!
Mặt trời lên tới ngọn rào rồi!
Ai cũng phải ra đồng làm việc!
Tụi em đang gắt mà kêu réo chi vậy anh ngọt?
Tôi xin cô chậm cứ cho tôi nhắn vài câu! Sáng nay lòng tôi phát rồ
nên chắc không thể nào đi cuốc bài ruộng sâu sợ mọi người đợi lâu!
Mới vừa nghe anh nói
tôi thấy là làm sao mấy hôm người ta
kéo vào giúp anh cấy sông đất màu!
Nay đến phần của anh
sao đói hoài hổng đi!
Tôi biết hôm nay tôi phải cài trả sông cho người ta!
Nhưng mà tôi đang rầu trong vụng lắm
nên có đi cũng không làm nổi nữa!
Vậy chứ chuyện gì mà làm anh rầu dữ vậy anh ngọt?
Tôi hỏi cô,
vậy nè mà sao không rầu cho được?
Sao nè, nói tôi nghe!
Vừa tàn sáng tinh mơ,
tôi ra ngoài hướng trước thì đã mất yêu rồi cái cuộc!
Trở về nhà định do gạo nấu cơm thì lại mất tôi cái nồi!
Trời tối thì nhà cửa cũng tối thôi vì cay rèn dầu cũng mất luôn!
Trời đất ơi!
Sớm mình sơ nhây làm gì có hắm trầm!
Chắc anh bê bối á!
Rồi bỏ trước quên sau!
Sớm dưới làng rơi chưa từng có nhà nào bị mốc lạ lùng như anh!
Hoàng cảnh của tôi đâu giống như mọi người!
Vậy khác chỗ nào anh nói nghe cô ơi!
Cô hai ơi!
Cái thân phận của tôi nó lặng đậm hầm hiêu như bụi trợ chiều
đã thưa người búa băng!
Cô phải tại trước sân trồng cây lẻ bàng nên
đến tuổi ba mươi mà tôi dần chiếc bông âm thầm!
Duyên nợ gì đâu mà tôi như nắng
hạng đợi ***!
Sao nói chuyện này anh đẩy qua chuyện khác?
Chuyện bất đổ thì cô ăn thua gì?
Chuyện nợ duyên đâu?
Ờ...
Ai sống một mình mới thấu nổi trung duyên?
Bởi tôi giấu niềm riêng nên sớm duyên đâu có ai hiểu!
Vì trong nhà chưa có bóng giở con
nên tôi ngoài bất trong,
ngồi trên thì mất dưới!
Ờ phải ha!
Sống có một mình mà không ai phụ hộ coi
chỗ này mất chỗ nọ thì có lạ gì đâu!
Tại vì hôm nay tôi rầu dữ lắm,
ăn uống không có vô nữa cô hai à!
Anh ngọt nghe! Ai bảo anh cứ ồ ô dí dầu rồi lùa trâu đem vô!
Con trâu có chuồng nên không đi tìm cô
không bố thì đâu ai có thể bố đến bố!
Ý không không! Chỉ tại tôi hay ngại ngụm mắc cỡ!
Chứ đời nào súng mặt lại ***
chê xem!
Cô
hai nói vậy chứ!
Người ta gặp tôi ngày hai ba bận!
Nói xa nói gần cũng đến chín mười phen!
Mà người ta có thèm hiểu cho cái bụng dạ của tôi đâu!
Vậy chứ anh nói cách nào mà người ta không hiểu?
Ờ tôi nói như vậy nè!
Nói như sao?
Họ hề...
Họ hề...
Thuyền ai trôi trước
cho tôi đứa theo cùng!
Chiều đã về trời đất mênh mông!
Phải duyên thì xích lại!
Họ hề...
Phải duyên thì xích lại!
Cho đỡ lòng
nhớ thương!
Hiểu anh nói chưa chứ câu thì che
mặt cuối đầu quay ngang rồi lùi mất!
Tới năm bãi cô đang bê bờ xơi đất thì ai biết
câu hò bất chất bấn khuâng anh muốn gửi cô nào?
Bất chất bấn khuâng anh muốn gửi cô nào?
Cô ấy
hay cười duyên giang!
Mỗi lúc nhìn tôi đứng đợi bên sau!
Thôi thì sẵn không có ai ở đây!
Tôi thiệt hà thú lộ!
Cái ngộ của cô hay...
Ý mẹ ngồi! Anh ngộ này á! Thiệt là biết nói chơi à nghe!
Người ta mà nghe được á! Người ta giận tôi á thì tội lắm á!
Người...
Người ta nào hả?
Thì cái người đã nói với tôi á những lời say đâm!
Thiệt cũng cũng thương nên tôi đã bằng lòng!
À...
Vậy là tôi trễ đò rồi hả cô hai?
Cô hai à...
Thấy mấy đột lanh nó thật thoảng bò sang sân năng!
Sao cô lại vội vàng rửa tay mà hái ngón mông tơi?
Chắc tại
người ta giàu,
người ta đẹp hơn tôi!
Nên cô mới đem dây tơ hồng để trồng nơi đất là!
Thương tôi thiệt lòng thiệt dạ! Chứ gia cảnh cũng nghèo,
cũng đơn chít như anh vậy đó!
Anh ở sứ này hay là sứ khác vậy cô hai?
Ở gần đây nè! Đối với anh đó cũng đâu có gì xa lạ đâu!
Trời trời nên đồ đạc ngộn nhang tôi phải phép giữ ***!
Ủa
sao mà nó giống
quá vậy cô hai?
Giống lắm đó!
Giống cái mặt khờ khờ mà hay thẹn thùng như con gái vậy đó!
Nên tôi cất hộ cây đèn cây cuốn!
Vậy em cứ tất dụng như làm của hồi mông!