Miền Cần Thơ gạo trăng nước trông
Vui niềm vui âm no cuộc sống
Miền Đông tháp ruộng lúa mênh mông Yêu tình yêu thấm duyên mầm
Ai qua Thiên Giang xuống phà Mỹ Thuần Ai đi Hồ Giang đến Bắc Cần Thơ
Nghe bài Nam Bắc thương tiếng đồng vòng
cô Vì giàu theo nhịp giọng đông tươ
Miền Tây ơi nhớ lúa
miền Nam hai mùa mưa nằm
Miền Tây ơi sống nước cưu lòng chinh nhân phù sa
Đất lành khắp chúng nở hoa
Dung bồi mặt sông mướt mà môi êm
Xin cảm ơn những cuốc nhạc lời thơ những câu hồ điệu
Chinh nhân sông quê sâu nặng biếc bao tình Tình đất năm năm
với củ khoai hạt lúa Mai ngồi sân định bên nước lùi ca sanh
Tôi dưỡng nợ cầm cá trên miền quê sông nước
Mấy chục năm dài xuôi ngược gốt phong sưu
Người miền Tây luôn thiệt thà chân chất Đất miền Tây
thơm trái ngược cây lành
Đứng giữa bã liêu hát câu dòng cô
Mới hiểu sâu xa cô trùng thuế ân tình
Ông biết mắm kho nồi canh rau đắng
Thiêm thấm tình người một ngắn ngày sáng
Tôi yêu cả mùa nước lúa của quê hương Mới
thấy hết tình thương và nghĩa nhân đạo liêng
Hạt lúa của khoai mang ước mơ bình Vì
nó ấm cho đời thêm yêu mến miền Tây
Dần trăng lên theo bước chân đi qua đường quê mấy nhịp cầu tre
Hàng cây xanh nâng bông
nhiên tre
quanh vườn áo đôm đôm quê lập lệ
Đi miền xa nhớ về quê nhà
thăm quan đường xưa bên cô miền Tây tiên
cười giọng nói trong có tình thân thương
Câu hò câu hát nghe dạc nhau quê hương
Còn vì đơn sơ của những cô người luôn thiệt thà chân chất
Miền Tây ơi tình người nhớ đất sâu năng từ ngàn xưa
Cho đến tầng bấy giờ
Hòa tuyên ai trôi nước cho tôi lướt theo
cùng chiều đắm về trời đất mênh mông
Phải duyên thì xích lại hòa mình xích lại rồi tuy túng cho đời
Dòng sông mong nẻo dừa xuôi,
huyệt đôi trôi mãi ai ơi
Têm tiếng ca đi muôn người,
lòng luôn nhớ ai ở lại
Người quê như lúa bùng khoai,
tình quê sống nước biển
Tay lái láng đồng, sai như vôi thắm trầu vang
Đã mang lấy cái thân tâm,
không tơ dương nữa cũng nằm trong tơ
Đã cùng ai buôn mối tơ,
sao giờ giật đổi chớ lòng không đổi dời
Đứng giữa đồng xanh màu xanh bác ngác
thả hồn theo thơ nhạc đất miền Tây
Xa xôi nhớ về lại chúng ngày miền Tây chân rớt mà đông đầy yêu thương