Chuyến xe dừng lại đứng yên cả phố phường
Thổn thức cả lồng ngực phải
Em vội vàng bước xuống con đường bước đến
Với đôi mươi căng đầy tình yêu như ngày hôm qua
Dù có vài vết sẹo không sao
Em mỉm cười nhận ra là
Em không còn ghét ngày hôm qua hôm kia và kia kia nữa
Ô cửa những ngày tháng tám trời lấm tấm một vài cơn mưa về
Ô cửa những ngày tháng tám trời lấm tấm một vài cơn mưa
Vài cơn mưa đưa em đi qua tháng tám từng ngày
Em đi rồi về ngay
Và ngày xưa cũng cơn mưa tháng tám nhiều ngày
Có hai đứa yêu nhau thương nhau rồi xa nhau
Thường thôi những ngày mưa rơi
Ngày ngồi bên hiên có con mèo mun bên em thật lâu
Thường thôi mắt biếc em vẫn cười
Mái tóc em không buông đầy bờ vai
Nếu ngày đó chưa từng yêu
Dù cho mưa anh xin đưa em đến cuối cuộc đời
Biết mấy mùa em mặc kệ ngang như cua
Từ giây phút chuyến xe mở cửa
Anh bước xuống em bước lên
Hai người không biết tên
Em thẫn thờ ngoái đầu nhìn lén
Ngày vừa thu lá rụng bên thềm và
Trước đó hai hôm gió có vờn mái tóc em đùa
Thay cho vài ngày nắng hôm trước
Trời lấm tấm một vài cơn mưa ở trạm chờ không có mái che
Em vội bung cây dù trong tay trời mưa bay mà chưa hay
Lần gặp mặt thứ hai là lần này em thấy anh
Nhìn nhìn thật lâu đâu thật đâu
Thật mà những câu hỏi trôi qua mau thật mau, anh ướt nhẹp
Nhìn kĩ mới chợt nhận ra anh quá phong phanh
Em chạy đến chỗ anh chuyến xe cũng vừa cập bến thả phanh
Anh bước lên, xe đi, bỏ lại em ở phía sau
Tay em vẫn nắm chặt cây dù, dù cơn mưa đã tạnh từ lâu
Một buổi chiều ở trạm xe người đi qua rồi đi lại
Một buổi chiều trên chuyến xe người đi xa rồi xa mãi
Thường thôi những ngày mưa rơi
Ngày ngồi bên hiên có con mèo mun bên em thật lâu
Thường thôi mắt biếc em vẫn cười
Mái tóc em không buông đầy bờ vai nếu ngày đó chưa từng yêu
Chờ đợi mãi thôi chuyến xe đi rồi
Chờ đợi mãi thôi anh đi qua rồi
Chỉ còn lại mình héo úa qua từng ngày
Chờ đợi mãi thôi chuyến xe đi rồi
Một lần nữa thôi em nhận ra
Đôi mươi em yêu em đau chân thành mà thôi
Em từng hát những bài hát buồn khi
Em thực sự chưa biết nỗi buồn là gì
Và bây giờ em đâu buồn hát
Hát trên những bước chân mình đi
Và rồi em chợt nhận ra một điều dáng em nhỏ
Nên thế giới của em cũng vậy
Quá khứ lại chiếm hơn nửa
Sợ cất anh vào không vừa nên em nghĩ
Trên chuyến xe hôm nay không mưa
Và bến đỗ tiếp theo bồi hồi không biết anh đã đến chưa và em thấy anh
Đúng là anh đang đi trên phố
Phút đầu có hơi ngập ngừng
Nhưng lần này sẽ không bỏ lỡ một thứ gì đó trong lòng em
Đang đâm chồi qua những mảnh vỡ những nỗi sợ không còn đó
Dù chuyến xe chưa đến bến đỗ và
Chuyến xe dừng lại đứng yên cả phố phường
Thổn thức cả lồng ngực phải
Em vội vàng bước xuống con đường bước đến
Với đôi mươi căng đầy tình yêu như ngày hôm qua
Tháng 9 trời đầy mây
Em mỉm cười với một người lạ