Cả trang vơi lại chiếc khăn tay
Nó ra đi xe dông quay trở lại
Nàng tìm hẳn đưa tiếng tràn
Về nơi chiến trinh khói lửa liều lệ
Nàng bóng xuống lên trời núi
Trái lấp đi ca con đường ngọt
Này ra đi,
nếu có cô đơn người tới lại
Ngày tháng dần trôi,
ta nói tiếc nắng
Nàng vẫn tự cường ôm chồng,
đợi ai mãi
Xuân qua hạ tơi,
thu sáng sáng một mùa đông trống tan
Ngày vẫn luôn khắc khoái chờ mong
Nàng tìm lặng không nói gì,
tí như lúc nàng tìm chàn ra đi
Sương tay mãi lương dài,
lá đưa rơi tặng sáng nối lại
Ngủ vai hóa rời,
hoa khôi siêu hoa và bao giày
Nàng bóng xuống lên trời núi
Trái lấp đi ca con đường ngọt
Ngày tháng dần trôi, ta nói tiếc
nắng Nàng vẫn tự cường ôm chồng, đợi ai mãi
Xuân qua hạ tơi,
thu sáng sáng một mùa đông trống tan
Ngày vẫn luôn khắc khoái chờ mong
Ngày nói tiếc nắng,
và nắng nói tiếc nắng Nàng vẫn tự cường ôm chồng,
đợi ai mãi
Xuân qua hạ tơi,
thu sáng sáng một mùa đông trống tan
Tâm thần này vẫn luôn khắc khoái chờ mong
Trước lúc ra đi,
đang nhớ về khoảng thời gian thanh xuân
Nhìn thấy chàng đơn vây tay nàng đi cười