Anh đâu biết yêu bản thân mình, toàn vội vàng cho đi
Trong tim luyến lưu những chân tình, làm mờ phai lí trí
Vết nứt luân phiên làm phiền, đến lúc anh nên tạm biệt
Kết thúc những đêm hàn huyên
Dòng tin nhắn như thói quen, đến nơi chẳng cần lưu số
Thật lòng mình vẫn nhớ em, nhưng giờ là người yêu cũ
Anh phải học cách thích nghi, với những ân hận, để nuối tiếc giam cầm
Và nhiều vô số, những lần anh trách móc bản thân
Lúc ánh dương chợt vụt tắt
Thì đối với anh, kí ức bên em vẫn đẹp nhất
Mảnh đất hoang vu, vỡ tan theo thời hạn
Cảnh sắc anh mơ đang phai dần đi, theo năm tháng dở dang
Anh đâu có trách khi mưa ôm mây, để cho trời quang vỡ nát
Buông tay là cách yêu em cuối cùng, trước khi tình tan
Thế gian mấy ai yêu rồi, lại dễ quên một người
Vì một thời là cả thế giới
Cơn mưa qua vãng lai trong đêm tàn, dù chẳng ai quên dễ dàng
Giờ khó mang cảm giác an toàn
Mình xóa số điện thoại rồi, đã khóc rồi lại cười
Nhưng phải thích nghi, ngày sống không còn em, trong ngày dài sắp tới
Lặng theo thời gian trôi, mang ngày đơn côi, đâm chồi đau thành rừng già
Buồn cho bản thân anh, hai người vô danh, đã từng coi là vô giá
Cảm xúc kia đơn thuần, chỉ đánh thức cô đơn
Ngày mình kết thúc, tim ươm mầm ngàn sát thương
Từng lời ẩn giấu sau đôi mắt, hóa những tro tàn giữa thế giới
Một người đàn ông trái tim sắt đá cũng để lệ rơi
Vậy tốt thôi, đau cũng đã đau rồi, lời nói yêu em đổi thay người
Còn anh cứ mãi ôm tiếc nuối chơi vơi
Anh đâu có trách khi mưa ôm mây, để cho trời quang vỡ nát
Buông tay là cách yêu em cuối cùng, trước khi tình tan
Thế gian mấy ai yêu rồi, lại dễ quên một người
Vì một thời là cả thế giới
Cơn mưa qua vãng lai trong đêm tàn, dù chẳng ai quên dễ dàng
Giờ khó mang cảm giác an toàn
Mình xóa số điện thoại rồi, đã khóc rồi lại cười
Nhưng phải thích nghi, ngày sống không còn em, trong ngày dài sắp tới
Thời gian chẳng thể một lần mờ phai kí ức
Trái tim như bất lực, trào dâng nước mắt
Hóa ra câu chuyện một thời, thành tâm niệm cuộc đời
Chẳng thể xóa đi, chỉ thích nghi mà thôi
Anh đâu có trách, nếu ta chia phương trời
Vì buông tay là cách yêu em lần cuối
Thế gian mấy ai yêu rồi, lại dễ quên một người
Vì một thời là cả thế giới
Cơn mưa qua vãng lai trong đêm tàn, dù chẳng ai quên dễ dàng
Giờ khó mang cảm giác an toàn
Mình xóa số điện thoại rồi, đã khóc rồi lại cười
Nhưng phải thích nghi, ngày sống không còn em, trong ngày dài sắp tới