Tâu lên mà hỏi ý trời
vết thương bao lâu sao chưa hết đau
Ôi bao năm cách chia
trập trùng núi sông liệu có cao hơn tình nghĩa
Trao duyên gửi gắm nơi Kim Trọng
thương cha nên tình đành long đong
Nào biết trước đâu
mai sau nên duyên hay luân phiên phận dãi dầu
Kiều ơi em đợi kiếp nào để yêu
mà nhiều đêm cô liêu
Vì mong yên lòng
tình chị duyên em xuân sắc
Nàng Vân duyên nợ mấy đời bình yên
Mệnh ta truân chuyên
Thế nên Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài
Người đời thường gọi nàng là Thuý Vân
Gượng lòng mình mà nhìn đời oái ăm
Tình yêu thật tâm vậy làm sao ta san sẻ
Kiều còn nhiều điều dặn Thuý Vân
Nợ tình thì đành trả kiếp sau
Mình trùng phùng với nhau như ngày đầu
Tâm trạng đang tan chậm vào những ngày mưa tan tầm
Tiếng ai oán còn vang vọng khàn giọng
Sâu trong thâm tâm
chẳng còn thốt ra lời vàng ngọc
Liệu viên mãn hay thuyên giảm
tình cảm vội trao nơi chàng Trọng
Không phải tơ hồng chỉ là sợi chỉ treo ngàn cân
Đó là nàng Vân từng bước nặng trĩu dưới bàn chân
Khúc hát chua chát cùng tiếng đàn ngân
Nhận lấy mất mát mà chẳng màn thân
Đưa con tim phó thác muối sát vào lòng ngực
Rách nát có khác gì loài mực
Quá nhiều tua nhiều ngã rẻ thì thua
Đời hồng nhan thì chua
người hoang mang tàn úa
Khi yêu ai thắm thiết
nhất quyết là trọn đời
Mắt biếc luyến tiếc nhìn bầu trời
Thế mà Vân vì chữ Hiếu và Nhân
Người đàm tiếu và sân si
tình còn lắm bao phân bì
Loay hoay vừa được vài giây
Hôm nay bước lên kiệu hoa
Tình chị em ta
người lạ chẳng mấy thiết tha mà đem ra bàn tán
Không quen nhau nhưng sao bên nhau như thiên ý
Trong thương đau đôi khi chuốc lấy nhiều thị phi
Yên vui bao năm chỉ có tí ti
Nghe con tim hay theo sầu bi trong lý trí