Em...Em còn yêu anh không chị Lan?
Em có hiểu cho giấc mơ của anh không chị Lan?
Hiểu chứ
Hiểu?
Em hiểu nhưng mà tại sao em lại làm khổ anh chị Lan Lan?
Không
Đó chỉ là những ý nghĩ mà anh dùng để tự lừa gác mình
Và làm khổ những người thân
Nói thật nghe
Trừ bản thân anh
Anh chẳng hề yêu một người nào khác
Cho dù người đó được gọi là người anh yêu
Chứ không như em
Vẫn trân trọng tôn thờ trong tim một hình ảnh
Cái hình ảnh mà em thấy nó chết thảm thương
trong một con người quý huyền sang cả
Ôi!
Ngày xưa anh là một con người dịu huyền trong sang
Ngày nay anh kiếm anh trở thành một con người tối lội nhút nhứa
Tồn tại làm sao chứ tháng ngày đâm mau
Uống trôi bia như đêm nhạc mê gai rửa quê cuồng
Xưa sống lại trong lòng
Đẹp làm sao cái thoa người ta còn hồn nhiên bơ ngơ
Còn thích đùa chân tung tâm
Nhĩ thư mà sâu sắc
Hồn nhiên mà lạc mạng trá tình
Một chút nắng đồng quý một hoàng hương đất mẹ một ảnh
ảnh hiền nhất Không đủ làm cho người ta yêu đời sung sư
Con người có lịch sử,
có gốc,
có nguồn thì làm sao mà quên được quá khứ
Hỡi anh mình đâu một ai là dòng dân hợp chung
Sống đời vô một làng thang giấy bên bờ vô đình kia chứng trời
Mình có những cút rì bêm sâu bên chặt rồi đông tầng đáy tâm
hồn Anh tưởng rằng anh có thể quên Anh tưởng rằng anh có thể vui
chung bằng những hình ánh sáng đẹp vù vù Nhưng anh cứ biết
đâu những lúc anh cố quên là những lúc anh làm cho nó sống dậy
Nhưng khi anh chạy trốn chính là những giây phút anh rớt về bằng
thức lạc lòng vô đường
Ai không mong cho đôi chém kia liền cành
cây nó liền cành như ý nguyện ta xuân
Nhưng chiếc kia đã bay lát vào phương trời mật mùng xa thầm
Thì ai có thể tin rằng giữa dòng đời
giữa bước giống bão cánh chém kia
Còn quay về tổn thương của tình yêu
Thấy ai ngã cách xa dòng đời xuân ngược
Nghĩa là tình dù không vẹn vâng quang phải vâng hình
Xin anh hiểu cho ai là người ác tâm bạc
Nghĩa hãy như lời ai tự
quyết đoán tình