Tình là phù sụ đã đưa em về với người
Một mình đời trống vắng trắng tay vì không tiền
Nghèo mà chịu khó cũng chẳng ai gần cuộc đời
Bốn ba ngược xuôi, một kiếp sống nhân sinh
Phận mình nghèo khó nhưng phải đau nào là tội
Đời cười người nói xua ta như loài côn trùng
Tiền là mảnh giấy nhưng quý hơn đời con người
Xem như chưa hề quên
Yêu cho thêm lòng đau khi theo bên đời