Trên bến sông lạnh lùng, lòng chẳng quên phút giây lìa đôi
Tình duyên mãi không phai nhòa, mà người xưa dối gian đường đôi
Màu xanh nước trong quê mình, tình gian trân trách chia người ai
Chiều ra bến sông xa, quê mình tiếng gọi đầu lối
Tình lỡ đầu môi, ôi trăng thề giờ đây lẻ loi
Màu tím băng xê như hoàng hôn bút trong tim lạnh lùng