Nếu em không giấu
Sao trái tim anh chẳng khổ đau
Cố lau bao đớn đau
Sự cô đơn dần rớm máu
Chỉ vì một đêm tối gào thét
Vì chẳng thể kìm nén
Anh lộ hết con tim yếu đuối
Ngay trước mặt em
Rồi niềm đau cứ siết anh thật chặt
Kéo anh trong vòng lặp
Ngỡ trao được cả một đời
Để rồi con tim bị lấy cắp
Nụ cười dần tắt màn đêm
Khiến anh quên luôn cái tên
Tại vì anh quá yếu mềm
Hay do anh quá yêu em
Anh đã cố nhớ
Mơ sao anh chẳng biết nữa
Anh đã cố giấu
Sao mây đen vẫn cố thấu
Mưa đã cố lắng
Nên thôi trăng đừng trách mắng
Anh đã cố gắng
Nhưng tim anh chẳng thể mang
Chôn vùi trong nỗi nhớ tưởng quên mau
Hố sâu lạnh căm cào xé vào
Con tim vụn vỡ đầy thương đau
Mi tràn giữa giông bão để kêu la
Khóc trong ngày mưa để tuôn ra
Con tim này đã dần hóa đá
Em lạnh lùng mang trái tim đau
Hằn sâu nỗi niềm yếu đuối
Anh dối gian quay lưng
Rồi bôi màu đen
Lên chân trời lạnh căm
Nếu như cách đôi ta chia xa
Làm tấm chân tình hóa đá
Anh sẽ chẳng gieo tương tư
Lên một người khác làm họ vấp ngã
Nếu em trách tia nắng
Sao không chiếu soi sớm thêm một chút
Để giông bão lòng em
Không cô đơn lâu thêm
Sao nắng không đến sưởi ấm
Làm con tim em bối rối
Vì mây mù kín lối
Chắp nối, em bơ vơ đơn côi
Anh đã cố nhớ
Mơ sao anh chẳng biết nữa
Anh đã cố giấu
Sao mây đen vẫn cố thấu
Mưa đã cố lắng
Nên thôi trăng đừng trách mắng
Anh đã cố gắng
Nhưng tim anh chẳng thể mang
Vùi lấp sưởi ấm
Mơ màng thâm tâm
Như đang trong vòng lặp
Rồi lại vùi lấp sưởi ấm
Cuốn quanh sự yếu đuối
Lòng em phút cuối