Trinh ơi,
hiện giờ em ở đâu?
Em có biết là anh nhớ em nhiều lắm không?
Trinh ơi!
Về người đành xa tôi
Cho nhớ thương xa mơ như cánh chim
Còn chẳng lẽ lối phương này
ta âm thầm đêm dài nhung nhớ
Buồn một mình bớt giờ
ôi xót xa
Chỉ
mình tôi thôi
Cô Trinh ơi!
Tôi đã yêu mà chưa *** nói lời yêu
Vì sự nói ra sẽ trở thành tuyết vông Tôi muốn
giữ mãi mùi hương trên mái tóc làm chiếc vòng
Đông đưa rù nhẹ giấc mơ nâu
Trong coi mênh mông tôi chưa nghe tiếng thế trong lòng
Khi em đến cả tiếng được tràn ngầm Em đi rồi bóng tối trợt chây quanh
Em hiện diện giữa đời tội như tia chốt qua nhanh
Mà để lại trong lòng tôi vết cháy đen không tẩy xóa
Tôi bỏng trách sao mình lời lòng quá
Không biết tự phòng thân để kẽ lá cứ tin mình
Tán nát tim tôi nhìn cuộc tình Còn đâu những buổi bên nhau
Vì em mà buông xuôi tất cả
Sao đến giờ đây em nợ phụ tôi rồi
Sao chẳng cùng nhau đi suốt đoán
đường trần Tôi ngớ ngẩn như người vừa tình mong
Vẫn còn nghe hỡi âm của người thương
Vũ trụ này,
vũ trụ này có còn ai không
Mà hoang dẫn lạnh lùng như là cõi chết
Tôi trôi trôi rơi dần vào khoảng tôi
Chẳng còn đâu điểm tựa dưới chân mình
Tôi đành từ đây nhớ thương em ơi em Yêu chẳng lòng anh
suốt đời
Mình anh lẽ loi còn lại chẳng đắng cay trong đời
Thôi hãy im đi những lời nói phũ hoàng làm tim tôi đau nhoi
Giọt sầu vẫn còn lắng đồng
trên môi
Vậy mà tôi cứ tưởng người ta một lòng chung thủy bên tôi
Sẽ mãi trọn đời yêu tôi mãi mãi
Ngoài kia là phớt mưa bay
Ở đây giọt đắng giọt cay mặn đồng
Tưởng rằng ta mãi bên nhau
Nhưng đau ngờ trời đã chia đôi
Lòng anh đau so bị bao ước mơ muộn đời ta mãi gần nhau