Lan...
Tôi...
Tôi nghe hết rồi
Tôi biết hết rồi
Đừng nói gì nữa hết
Tôi đang khóc đây nè
Bộ thấy sao?
Mà nước mắt của tôi bây giờ có nghĩa lý gì?
Có ăn nhầm gì tới ai nữa đâu?
Lan...
Em khóc đi Lan
Khóc nửa đi Lan
Nếu những giọt nước mắt kia
Cô làm em dơi đi phần nào buồn tối
Nếu dòng lệ kia
Cô thể buôi xóa những kỷ niệm của thời qua
Nếu bảo em cô quên đi
Thì thật là đau xót cho tôi
Cộng bằng muốn em nhớ Là cả đời em dưng
khổ luyện
Những khôi lá ngơ em hãy quên đi Chứ nhớ làm chi cái con người
phân buội
Bao nhiêu tiếng yêu thương còn ầm giang
trong gió nghĩa nắng quặng dãi mà đã dối
dòng tình
Trời ơi tôi biết phải nói làm sao cho em hiểu được lòng mình
Khi đối với Lan tôi là người bạc nghĩa
Còn với bác tú ở bên nhà tôi là một kẻ dông ân
Hạt cơm ăn cơm nghĩa còn chính ở kẻ ranh
Tiếng nhớ lời thương còn dương trong hơi thờ
Kẻ ngu si khờ dại đã làm nát lòng tôi còn ghê khổ luyện cho bao người
Tôi nè
tôi mới ngu chứ người ta đâu có ngu coi dại
Người ta ngu sao người ta biết kiếm giở giàu giở dội
Biết chọn cho mình một tương lai sẵn sò tốt tươi
Còn tôi tôi coi như cả cuộc đời tôi đã gỡi tráu nên cả ngày thuê thuê
Chiều lô chuyện nhà sáng canh hàng xa chờ
Mà mắt không *** nhìn một chàng trai
Chàng trai ta không *** nghe một lời nói ngọt ngào
Sáng ở bên nhà lôi cho cha tách nước
Chiều qua bên đây hậu mẹ miếng trâu
Ngày bắp đốt ngón tay tính từng giờ chờ đợi
Mong buổi nắng hè sợ lúc mưa thu Nhưng từ nay thì hết sợ lá bàn rơi
Thôi mong con ghe sầu trên cạnh mẹ câu dòng
Có ai về nữa đâu mà tôi chờ tôi đây
Rồi ra bán ngô mông mà hờn dần con đồ
Lạy Lan,
những lời em nói như kim chăm muối sát Em có
biết là tôi cũng đau khổ đến mức nào không?
Ba em bên nhà cũng đã hiểu và tha thư
cho tôi Tôi cũng xin Lan đừng hờn,
đừng giận nữa nghe Lan
Không,
tôi không có giận con hờn có trách mất ai đâu
Còn không bao nhiêu ngày nữa là tới bữa đón
dâu Còn giờ rồi nên đối xử tốt với người ta
Vì người con gái một lần gian giờ là cả cuộc đời sầu cô
Tới bữa đó không biết rồi tôi có qua được bên này để
phụ giúp một tay Hay là tôi ở bên nhà một mình rồi,
rồi tôi khóc
Có tôi sao duyên phận bé bà
Còn trôi dài lòng đông
qua sông
mà sao sao cùng sâu lòng bay xa
Lan,
tôi,
anh,
anh cũng không biết dùng lời lẽ gì
để nói với em bây giờ
Có lẽ
cái số phận của chúng ta
nó là như vậy đó
Phải rồi,
cái số phận của tôi là như vậy đó
Nên hãy cứ năm nào cũng một lần tôi đưa người ta đi
rồi một lần tôi đón người ta về
Nhưng mà bây giờ chắc không còn đón người ta về với tôi nữa đâu
Lan
Thôi,
anh đi đi,
anh đừng có nói gì với tôi nữa hết á