Ôi anh hãy về bên người giàu sáng
Còn em tay trắng cam đành lỡ làng.
Nào đâu *** mơ *** ước tình đẹp như người đến trước,
Bao đêm rồi tuổi phần bọt đèo.
Yêu chi để buồn để khổ mừng rồi,
Tình anh tâm dân dỗi tim này vỡ rơi
Từ đây biết thương biết nhớ
Anh vỡ giận hờn vô cứng
Để phù phan mỗi tình của em
Từ đây biết thương biết nhớ
Anh vỡ giận hờn vô cứng
Mỗi tình của em
Đành tuổi phân mình em ôm chung khói thương sầu
Chết ân bờ môi hương vị môi tình đầu
Đã biết yêu anh là *** thân vào cây đắng
Nhưng trái tim dụng về đã sâu nắng bóng hình anh
Ngày trước quên nhau,
em rối lòng trôi từ.
Vì đời anh quá cao sáng
Và anh vẫn thi thầm khe nói
Rằng chót yêu em rồi
Chọn đời yêu chi em thôi
Để đến hôm nay
Mưa tim buồn lối về
Tình đầu sao quá mong manh
Hoa mong manh ngày xưa
Nếu đời đừng suối khiến
Đừng hát câu ân tình
Nam Cạnh sang Hèn,
chúc các trợ lỗi về chung
Không dung gắm lùa là,
không hộ đôi môn đăng
bài
thơ anh viết trao tặng buổi đông
*** qua trái lôi,
hôn này tư sầu chấm mỗi
Hỡi người sao đành phù em
Trên thân tuổi phân
Trách đời còn bao nhiêu đắng cay
Để lối quay về
Để lối quay về
Đêm
xưa rơi lạnh
Đêm buồn hằng sâu trong trái tim
Đừng chút thêm ly nữa,
còn lại dẹp nguyên giọt đắng giữa tâm hồn
Có lẽ bây giờ
anh hạnh phúc lắm phải không?
Có lẽ anh đã quên em giữa dòng đời hối hạ
Bài thơ ngày xưa phố nhà tình buồn ba