Vàng đi đau giữa cao hương về phía trước ta
Chẳng làm ta bất an như khi ta ở trước mặt nàng
Lộn đuổi trời cao trên râm đất ngạo ngay núi sông
Mà lòng như chết đi khi hay tim nàng đã kéo trông
Biển rộng trời cao đâu cũng là nhà đối với ta
Mà một nơi trú chân trong tim nàng quá xa xa lạ
Giọt lệ nằm như không khí nào được dây xuống đâu
Mà giờ em chốt nhau ai nên ta đành về cùng sâu
Đi ngay tháng ngủ buồn
Rằng người ta mãi thương này cũng đã vui người một phương
Nàng còn hay nhớ chăng khi xưa ta đã hơi hiểu lờ
Dù ngày sau có ra sao ta vẫn muốn bên người thôi
Nàng sợ ta chết chinh bao năm không có về trở lại
Nàng tận ngươi ở bên trong hoa xoan sóc trong ngày mai
Ngày ra đi trước khắng đêm trao ta vẫn mãi dựa lại
Hình dung em vẫn đang theo ta đi hết trời đời dư
nàng,
lỗ đội trời cao trên râm đất ngạo ngay núi sông,
mà lòng như chết đi khi nay tin nàng đã kéo trông
biển rộng trời cao đâu cũng là nhà đối với ta,
mà một nơi trú chân trong tim nàng quá xa xa lạ
dọt lệ nàm nhí không khi nào được dây xuống đâu,
mà giờ em chốt nhau ai nên ta đành về buồn sâu
dựa sầu lòng suốt tiếng cho quên đi ngày cao buồn buồn,
rằng người ta mãi thương nay cũng đã mỗi người một phương
Nàng còn hay nhớ chăng khi xưa ta đã ngồi miệng đường
Dù ngày sau có ra sao ta vẫn muốn bên người thôi
Nàng sợ ta chết chinh bao năm không có về trở lại
Nàng tấn người ở bên trong lo sát sóc trong ngày mai
Ngày ra đi trái khăn đêm trao ta vẫn mãi dự lạ
Hình dung em vẫn hàng theo ta đi hết trong đời dư
Dù sự yêu xúc em chẳng quên đi ngày ta ngủ buồn
Rằng ngày ta mãi thương nay cũng đã môi người một phương
Nàng còn hay nhớ trăm khi xưa ta đã nói những lời
Dù ngày sau có ra sao ta vẫn muốn bên người thôi
Nàng sợ ta chết chinh bao năm không có nên trở lại
Nàng cần người ở bên trong hoa sáng sóc cho ngày mai
Ngày già đi chiếc khăn đêm trao ta vẫn mang giữ lại
Hình dung em vẫn nàng theo ta ghi hết cho đường dài