Dương ta phải biết xử ta,
cho tường góc tích nước nhà Việt Nam.
Kể năm hơn bốn nghìn năm,
tổ tiên rực rỡ anh em thuận hòa.
Nước Việt ơi, uy nghì đứng bao năm giữa trời,
dướn mình vươn ra thế giới.
Bốn ngàn năm qua bao lớp biên bình thăng trầm,
nước Việt ơi đẹp bội phần.
Lạt lòng quân và âu cơ,
dòng dõi châu tiên con rồng,
nở trăm con từ trăm chừng bát Việt hưng.
Người lên non,
người xuân biển,
gạt nước mắng sông phương ly biển,
nhìn trăm con,
bình dinh trốn rau cắn dồn.
Thấp ngương rau,
xoay mưa,
nhà nhà hát vang câu vụ mùa,
mẹ âu cơ,
dậy con mây vã thiêu bùa.
Lạt lòng quân,
dài đêm lõi,
dẹp chi xa xa không ngừng,
giữa biển cường,
dưới sông núi hình hình trưa.
Việt Nam ơi, Việt Nam ơi,
vòng tiếng ta giao ngàn đời,
người Nam Châu,
người phương xa nhớ quay về.
Việt Nam ơi,
Việt Nam ơi,
tự hào lắm khi sinh ra đời,
trời sông ta,
sông bão người Việt Nam.
Các phúa hùng đã có công dựng nước,
bác cháu ta phải cùng nhau giữ lấy nước.
Việt Nam ơi,
Việt Nam ơi,
vòng
tiếng ta giao ngàn đời, người Nam Châu,
người phương xa nhớ quay về.
Việt Nam ơi,
Việt Nam ơi,
vòng tiếng ta giao ngàn đời,
người Nam Châu,
người phương xa nhớ quay về.
Việt
Nam ơi,
Việt Nam ơi,
tự hào lắm khi sinh ra đời,
trời sông ta,
sông bão người Việt Nam.