-
đang giởn hay đang bê. 5 phút nữa tao xuống tận nơi, có mấy con ghệ rũ ta đi chơi. Vì đêm nay tao muốn buông lơi, có mấy anh em cùng đi xông hơi. Ai cũng nói Pjnboy Huỳnh James là bất duyệt. 95 phần trăm
-
những lời nhắn và gửi, để con phiêu lưu khắp chốn. CHA ƠI. Phan Mạnh Quỳnh. Vì sao cha ơi. Chẳng kể con nghe điều cha tiếc nuối. Từ lâu chôn giấu. Khi đã phải quên đam mê đời mình. Để con no ấm cha chật
-
tim thao thức . Chết trên môi 1 mùi hương chưa dứt . Chết theo em bầu trời sấm chớp mây đen . Chết trong em 1 niềm tin chôn giấu . Chết trong tôi 1 phần tim nung nấu . Chết trong đêm và tình mãi chết
-
Bài hát Nhạt - Phan Mạnh Quỳnh. Ta từng là lẽ sống. Ta từng là ánh sáng nơi nhau. Nhưng điều luôn nói trước đây, . Cho rằng chuyện chẳng đổi thay . Hôm nay nên xem lại. Ta chạy theo ý nghĩ riêng. Ta
-
chiêm bao. Tại vì sao lại thế, tại vì sao lại thế. Xót xa trong lòng đau giờ đây trái tim đi về đâu. Người đã trót câu không cần nhau. Vậy thì thôi để em rời xa. Huỳnh James. Mong một ngày ta nhớ đến nhau
-
giấc, bước chân đầu tuần trong túi chỉ 20 ngàn. Bởi vậy lúc nào mình cũng phải cố, cho tốt công ăn việc làm. Đàng hoàng hơn, vì thời gian, đã lấy nơi ta quá nhiều. Rồi màn đêm,chỉ mình ta lê bước chung
-
Bài hát Summer Time - Huỳnh James, Pjnboys. Đời là thế khi anh thiếu vắng nụ cười . Nụ cười nhẹ nhàng trên môi . Ta vẫn cứ vô tư hát ca từng ngày . Từng ngày có em trong tay . Summer Time. Summer
-
dưới cánh diều. Tình anh này chỉ trao riêng em thôi . Còn thương còn mong bao nhiêu đêm trôi. Phận dở dang, duyên ta lỡ làng. Nhìn em cười vui đêm vu quy. Giọt sương đọng nhẹ trên đôi mi. Phận duyên này
-
-
Bài hát Duyên Phận - Dương Hồng Loan. Phận là con gái, chưa một lần yêu ai. Nhìn về tương lai mà thấy như sông rộng đường dài. Cảnh nhà neo đơn, bầy em chưa lớn trĩu đôi vai gánh nhọc nhằn. Thầy mẹ
-
-
mất hy vọng, đừng chờ mong , ngàn nỗi nhớ giữ hết trong lòng. Ver HaNa Huỳnh. Hà Nội đã vào đông. Sao em vẫn để anh ngóng trông. Những áng mây kia dập dìu. Trên tay anh vẫn là bó bông. Để anh kể lại lần
-
mất hy vọng, đừng chờ mong , ngàn nỗi nhớ giữ hết trong lòng. Ver HaNa Huỳnh. Hà Nội đã vào đông. Sao em vẫn để anh ngóng trông. Những áng mây kia dập dìu. Trên tay anh vẫn là bó bông. Để anh kể lại lần
-
Tiếc cho phận mình đã từng thề non hẹn biển. Suốt kiếp ta sẽ mãi bên nhau chẳng bao giờ cách xa. Tiếc cho ngày mai sẽ không còn nợ nhau kiếp sau. Chuỗi ngày lẻ loi giờ đay sẽ đeo bám ta suốt cuộc dời
-