Lời đăng bởi: 86_15635588878_1671185229650
Kể từ ngày đầu vợ anh tôi xóa hết đi mộng mơ
Làm gì cũng ngận ngơ, cứ nhớ nhớ quên quên vỡ
Chẳng còn ai nâng đỡ, dịu ánh băng qua
Cũng đường làm lão, nhưng đến bây giờ
Phải bước tiếp giữa những lo sợ
Sống cuộc đời mông lung,
anh cũng chẳng biết đi về đâu
Muốn tìm lại cảm giác,
lạc quan như chưa đến bên nhau
Lâu đầu vào yêu đương mà bản thân anh
Chưa đủ tình tao, không thấy ra đường
Vẫn hư hãng
Nhẹ không bằng mặt thấy khi chứng kiến em bên người ấy
Trong tay yêu đương ngồng cháy,
để lại ánh đau thương chất đầy
Lưỡng của yêu trong ngủ quán,
đoá đi xác thân anh chẳng đáng
Sự thật là anh không còn cách nào khác
Đặng đà rồi cũng chia xa,
chẳng mấy ai yêu thương thật là
Mật ngà rồi cũng ngang qua,
không cần phải đưa ra lý do
Dành cho cả đời trăm lo,
nhưng trái tim chẳng thể càm hoá
Chấp nhận mơ lối, mong chúng ta có thể dài hoa
Kê kê kê kê từng ngày đô vơ,
anh vội xóa hết đi mộng mơ
Làm gì cũng ngẩn ngơ, cứ nhớ nhớ quên quên mơ hồ
Chẳng còn ai nặng đơ,
riêu anh băng qua,
cùng đường lộn lỡ
Nhưng đến bây giờ,
phải vượt tiếp giữa những lo sợ
Sống cuộc đời mong lộn,
anh cũng chẳng biết đi về đâu
Muốn tìm lại cảm giác,
lạc quan như chưa đến bên nhau
Lâu đầu vào yêu đương mà bản thân anh
Chưa đủ tình tao không thấy ra được,
tâm hồn mình đang dần mưa hào
Đêm nào rồi cũng chia xa,
chẳng mấy ai yêu thương thật thà
Mặn mà rồi cũng ngang qua,
không cần phải đưa ra lý do
Dành cho cả đời trăm lo,
nhưng trái tim chẳng thể càm hoá
Chấp nhận mơ lối, mong chúng ta có thể dài hoa
Kê kê kê kê từng ngày đô vơ,
anh vội xóa hết đi mộng mơ
Làm gì cũng ngẩn ngơ, cứ nhớ nhớ quên quên mơ hồ
Chẳng còn ai nặng đơ,
riêu anh băng qua,
cùng đường lộn lỡ
Nhưng đến bây giờ,
phải bước tiếp giữa những lo sợ
Dòng cuộc đời mông lung,
anh cũng chẳng biết đi về đâu
Muốn tìm lại cảm giác,
lạc quan như chưa đến bên nhau
Lâu đầu vào yêu đương mà bản thân anh
Chưa đủ tình tao không thấy ra được,
tâm hồn mình đang dần mưa hào
Kê kê kê từng ngày đô vơ,
anh vội xóa hết đi mộng mơ
Làm gì cũng ngẩn ngơ, cứ nhớ nhớ quên quên mơ hồ
Chẳng còn ai nặng đơ,
riêu anh băng qua,
cùng đường lộn lỡ
Nhưng đến bây giờ,
phải bước tiếp giữa những lo sợ
Dòng cuộc đời mông lung,
anh cũng chẳng biết đi về đâu
Muốn tìm lại cảm giác,
lạc quan như chưa đến bên nhau
Lâu đầu vào yêu đương mà bản thân anh
Chưa đủ tình tao không thấy ra được,
tâm hồn mình đang dần mưa hào