Bông trăng đã phai tàn rồi,
bên hồ Nguyệt còn phai phôi
Bông đôi lứa đang hẹn,
thầy mong kiếp sau làm phu thế
Ai đã khiến trăng tàn,
ai mất tim giáp răng
Úm đông cho tàn nàng không phan kiếp bé bàng
Trời xanh mây mù răng,
lòng đau nghe tim quạnh vắng,
nhớ rằng ai bên ôi sương trăng
Duyên ta còn đây,
mà nãy cuốn xa ngàn mây,
trong em say ai buồn nói sâu
Hoa kia rơi hồ tình,
ta kia sao vô hình,
yêu thương theo gió mây mất rồi
Chinh chiến kia lâu dài lòng,
đâu còn tim tha cùng lại
Nhớ rằng ai bên thềm người hơn
Bông trăng đã phai tàn rồi,
bên hồn em còn phai phôi
Bông đôi lửa đang hẹn,
thềm hông kịp sâu lòng phú thế
Ai đã khiến trăng tàn,
ai mất tim giấc giăng
Ôm đông cho tàn nàng,
không thăng kiếm bé bàng
Vẫn hồng nhớ nếm như trăng kia răng tàn
Để cùng yêu đâu ai tương thay phần nàng
Nhìn người đi sang sông mà đâu đến với tàn lòng
Em đứng trước nhà để chờ kỳ thay
Từng đó hoa thành phai,
năm tháng xa dần vấm bao kỷ niệm
Nhớ thương về chàng trai,
đời như ánh chiều tàn
Đến hoàng hôn giờ tắt,
thương em thương lấy một người ở lại
Lòng càng đau quảng thắt
Hoa kia rơi hù tình,
ta kở sao vô hình
Yêu thương theo gió mây màn rồi
Chinh chiến kia lâu dài lòng,
đâu còn tiêm thắt lại
Yêu dáng ai bên thềm người hơn
Bông trăng đã phai tàn rồi,
bên hồ nguyện còn phai phôi
Bông đôi nửa đăng hẹn thầy mong kiếp sau làm phú thế
Ai nước kiên trăng tàn,
ai mắt tim ráng ràng
Úm động cho tàn nàng không tàn kiếm bê bàng
Người sầu người nhớ người mong,
người đợi người ngóng người trông
Mong có bóng viền về tim ta đầu bên
Lòng này càng nhớ càng không phai,
người đợi người chẳng thương ai
Duyên kiếp không thành hẹn kiếp sầu người hỡi
Đã quay tàn rồi,
bên hồ Nguyễn Tuấn phai phôi
Bông đổi lửa đang hẹn,
đầy mong kiếp sau làm vũ thế
Ai đã khiến trăng tàn,
ai mang tim giỡn ràng
Ôm đông cho tàn nàng,
khóc than kiếp bé vàng