Bông trăng đã bãi tàn rồi,
bên hồ người còn phai phôi
Bông đôi lửa đang hẹn,
thềm hông kíp sao làm phú thế
Ai là kiên trang thàn,
ai mang tim giác giang
Hùng đông cho thàn nàng,
tóc thàn điếm đe ban
Chỉ xanh mây hồ sáng,
ngàn đầy tin vận văn,
nhớ ráng ai bên ô sương trăng.
Tình duyên ta còn đây,
mà nãy cuốn xa ngàn mây,
trong đèn say ai buồn nói sao.
hoa kia rơi ưu tình ta cứ sao vô tình yêu thương theo gió mây màn rơi
chinh chiến kéo dài lòng đâu còn tiếm thắt lại nhớ rằng ai bên thềm người hơn
bóng trăng đã phai tàn rồi bên hồ nguyện còn phai phôi bóng đôi lửa đang hèn để mong kiếp sau làm phú thế
ai đã khiến trăng tàn ai mất tim giác gian ụm đông cho thành nàng không than kiếm e bang
Tựa hồng nhớ em như trăng kia dần tàn
Vậy còn nhớ đâu anh thương thay phần nào
Như đi sang sông mà đâu đến vỡ tan lòng
Em đứng trước nhà để chờ khi thấy đón hoa thẳng phai
Em thấy xa dần vấm bao kỷ niệm nhớ thương về chàng trai
Đời như ánh chiều tàn đến hoàng hôn giờ tắt
Thương em thường lấy một người ấm lời là em đau hoặc lắc
Hoa kia rơi hưu tình hoài,
ta cứ sao vô tình
Yêu thương theo gió mây mơn rồi
Chính chiến kia lâu dài lòng đâu còn tiếm thắt ngài
Nhớ rằng ai bên thêm người hơn
Bông chân đã vai tàn rồi,
bên hồ nguyện còn vai phôi
Sao làm phú thế?
Ai nâng kiến chăng càng?
Ai mất tim giác giăng?
Úm đông cho thành nàng,
không than kiếp mẹ bà
Người sâu người nhớ người mong
Người đợi người mong người chồng
Mong có bóng huyền về tim ta đầu bên
Lần này càng nhớ càng không phai
Người đợi người chẳng thương ai
Duyên kiếp không thành hèn
Kiếp sâu người thôi
Bóng trăng đã bay tàn rồi
Bên hồn hình cơn bay vôi
Bông đôi mưa đang hẹn
Đành mong kiếp sau làm vũ thư
Ai đã khiến trăng bằng
Ai mất tiếng gió sang
Cầm nông cho toàn nàng khóc than kiếp về vang